Ngày thơ bé, bánh này luôn là niềm mơ ước của tôi vì mẹ ít khi làm món này vì phải dụng công rất nhiều cho nó. Vất vả từ lúc nhồi bột mà nặng nhọc nhất là lúc cán bột. Để ra được lớp vỏ bánh tơi xốp và có nhiều lớp như vậy, mẹ đã phải cán lớp bột rất nhiều lần với chày tròn. Tỉ mẩn, kiên nhẫn lặp lại động tác này cho đến khi bà tin rằng lớp bột mì kia đã tơi ra. Rồi cắt bột ra với cái khuôn hình tròn có răng cưa, cho vào một lớp nhân xào thơm phức mà bà luôn ngăn cấm tôi ăn vụng trước khi chờ được bánh chín vàng trong lò nướng.
Bánh ngon nhất là khi chúng còn nóng hổi, bốc khói (chẳng thế mà có chữ “chaud” trong tên của bánh chăng?) Thích nhất là mẹ luôn tìm cách làm nóng bánh khi chúng tôi muốn ăn vào buổi sáng, có lẽ vì bà muốn bánh mình làm luôn được thưởng thức trong tình trạng hoàn hảo nhất. Trong tâm trí, tôi vẫn đinh ninh rằng đây là một loại bánh nướng của Pháp.
Lớn hơn chút nữa, tôi hay tìm thấy loại bánh yêu thích này ở một số tiệm mì hay tiệm trà của người Hoa trong Chợ Lớn. Họ hay ăn bánh này cùng với một tách trà nóng hoặc một ly sữa đậu nành nghi ngút khói. Vừa ăn một loại bánh xốp béo và đủ dinh dưỡng cho bữa sáng, vừa chiêu một ngụm trà làm tỉnh hẳn người mà không quá ngán vị thịt bằm và gan heo. Đôi khi còn có một trái trứng cút nho nhỏ, như nhân bánh bao được bày bán chung trong tiệm.